Bạn có bao giờ trải qua cảm giác tim đập nhanh một cách bất chợt, mạnh đến mức như muốn “nhảy ra khỏi lồng ngực”? Cảm giác hồi hộp, choáng váng, thậm chí là suýt ngất xỉu chỉ trong vài phút rồi tự nhiên hết? Đó có thể là dấu hiệu của một rối loạn nhịp tim, và một trong những “thủ phạm” tiềm ẩn là Hội Chứng Wolff Parkinson White (WPW). Nghe tên có vẻ phức tạp, nhưng thực ra, hiểu về hội chứng Wolff Parkinson White không quá khó nếu chúng ta cùng nhau đi sâu vào bản chất của nó. Đây không chỉ là câu chuyện của những con số trên máy điện tâm đồ, mà là câu chuyện về cách trái tim của bạn hoạt động và đôi khi, cần một chút “can thiệp” để hoạt động trơn tru hơn.
Nói một cách đơn giản nhất, trái tim của chúng ta hoạt động như một bộ máy điện phức tạp. Nó có một hệ thống dẫn truyền điện đặc biệt, giống như mạng lưới dây điện trong nhà vậy. Tín hiệu điện này bắt nguồn từ một “nút phát điện” chính ở tâm nhĩ phải (nút xoang), đi xuống qua một “trạm trung chuyển” (nút nhĩ thất) và sau đó lan tỏa khắp các buồng tim còn lại, làm cho cơ tim co bóp theo một nhịp điệu đều đặn, bơm máu đi nuôi cơ thể. Nút nhĩ thất đóng vai trò như một “bộ lọc” hay “cửa ngõ”, làm chậm tín hiệu điện lại một chút trước khi nó truyền xuống tâm thất, đảm bảo tâm nhĩ co bóp xong rồi mới đến tâm thất.
Vậy, hội chứng Wolff Parkinson White khác biệt ở điểm nào? Ở những người mắc hội chứng Wolff Parkinson White, bên cạnh hệ thống dây điện chính thức, lại tồn tại thêm một hoặc nhiều “đường dẫn truyền phụ” bất thường. Hãy hình dung nó giống như có một con đường tắt, một lối đi riêng nối trực tiếp tâm nhĩ với tâm thất, bỏ qua “trạm trung chuyển” chậm rãi là nút nhĩ thất. Con đường tắt này được gọi là bó Kent.
Khi tín hiệu điện tim đi qua con đường tắt này, nó không bị làm chậm lại như khi đi qua nút nhĩ thất. Điều này có thể gây ra hai vấn đề chính:
“
Theo Bác sĩ Nguyễn Văn An, chuyên gia tim mạch tại một bệnh viện lớn, “Hội chứng Wolff Parkinson White không phải là bệnh cấu trúc tim, mà là bất thường về điện học. Cái nguy hiểm là con đường tắt này có thể dẫn tín hiệu điện đi với tốc độ không kiểm soát, đặc biệt khi có các rối loạn nhịp khác như rung nhĩ xảy ra cùng lúc.”
Không phải ai có hội chứng Wolff Parkinson White cũng có triệu chứng. Một số người mang đường dẫn truyền phụ suốt đời mà không hề hay biết, chỉ tình cờ phát hiện khi khám sức khỏe hoặc làm điện tâm đồ vì một lý do khác. Đây gọi là hội chứng WPW không triệu chứng.
Tuy nhiên, ở những người có triệu chứng, biểu hiện thường thấy nhất là các cơn nhịp nhanh bất chợt. Các triệu chứng này có thể xuất hiện và biến mất đột ngột, kéo dài vài phút đến vài giờ. Cơn nhịp nhanh do hội chứng Wolff Parkinson White thường là nhịp nhanh kịch phát trên thất (PSVT), với tần số tim rất nhanh, có thể lên tới 150-250 nhịp/phút.
Các dấu hiệu phổ biến của cơn nhịp nhanh do hội chứng Wolff Parkinson White bao gồm:
“
Các triệu chứng này có thể được kích hoạt bởi nhiều yếu tố khác nhau như gắng sức thể chất, căng thẳng, thiếu ngủ, sử dụng caffeine, rượu, hoặc một số loại thuốc cảm lạnh, thuốc chống dị ứng chứa chất kích thích. Tuy nhiên, đôi khi cơn nhịp nhanh cũng có thể xảy ra mà không có bất kỳ yếu tố khởi phát rõ ràng nào.
Bạn có từng tự hỏi: “Liệu cơn tim đập nhanh này có phải chỉ do mình lo lắng quá không?” Thực tế, cảm giác lo lắng có thể gây tim đập nhanh, nhưng cơn nhịp nhanh trong hội chứng Wolff Parkinson White thường nhanh hơn, đột ngột hơn, và có thể đi kèm với các triệu chứng khác nghiêm trọng hơn như choáng váng, ngất xỉu, điều mà cơn tim đập nhanh do lo âu thông thường ít khi gây ra. Nếu bạn thường xuyên gặp các cơn tim đập nhanh bất chợt, kéo dài và gây khó chịu, đừng ngần ngại đi khám để được chẩn đoán chính xác.
Câu hỏi mà nhiều người đặt ra là: “Tại sao tôi lại mắc hội chứng Wolff Parkinson White này?” Đáng tiếc, nguyên nhân chính xác của việc hình thành đường dẫn truyền phụ bất thường trong hội chứng Wolff Parkinson White vẫn chưa được làm sáng tỏ hoàn toàn. Tuy nhiên, người ta biết rằng đây là một bất thường về sự phát triển của hệ thống dẫn truyền điện tim xảy ra trong quá trình thai nhi phát triển trong bụng mẹ.
Nói cách khác, hầu hết các trường hợp hội chứng Wolff Parkinson White là do bẩm sinh, nghĩa là bạn được sinh ra đã có sẵn con đường dẫn truyền phụ này rồi. Nó không phải là thứ bạn mắc phải sau này do lối sống, chế độ ăn uống hay các yếu tố môi trường khác.
Mặc dù là bẩm sinh, hội chứng Wolff Parkinson White thường không di truyền theo một quy luật rõ ràng. Phần lớn các trường hợp là đơn lẻ, nghĩa là chỉ có một người trong gia đình mắc phải. Tuy nhiên, một tỷ lệ nhỏ các trường hợp có thể liên quan đến yếu tố di truyền, đặc biệt khi hội chứng WPW đi kèm với các bệnh lý tim bẩm sinh khác hoặc một số hội chứng di truyền hiếm gặp (ví dụ, một số dạng bệnh cơ tim phì đại hoặc hội chứng LEOPARD).
“
Điều quan trọng cần nhớ là việc có đường dẫn truyền phụ không phải lúc nào cũng gây rắc rối. Nó chỉ trở thành “hội chứng” Wolff Parkinson White khi nó thực sự gây ra các cơn nhịp nhanh triệu chứng hoặc có nguy cơ gây rối loạn nhịp nguy hiểm. Nhiều người có đường dẫn truyền phụ (gọi là “kiểu hình WPW” trên ECG) nhưng không bao giờ có triệu chứng, và rủi ro của họ có thể thấp hơn so với người đã từng có cơn nhịp nhanh.
Vậy tóm lại, nguyên nhân chủ yếu của hội chứng Wolff Parkinson White là một bất thường bẩm sinh trong quá trình hình thành hệ thống điện tim, tạo ra một đường dẫn truyền phụ nối tắt tâm nhĩ và tâm thất.
Để xác định liệu cơn tim đập nhanh hay các triệu chứng khó chịu khác của bạn có phải do hội chứng Wolff Parkinson White gây ra hay không, bác sĩ sẽ cần dựa vào nhiều yếu tố, kết hợp giữa thông tin bạn cung cấp về triệu chứng và các kết quả xét nghiệm chuyên sâu.
Bước đầu tiên thường là lắng nghe bạn kể về các triệu chứng. Bạn gặp cơn nhịp nhanh như thế nào? Tần suất ra sao? Kéo dài bao lâu? Có yếu tố nào khởi phát không? Cảm giác cụ thể ra sao (hồi hộp, choáng váng, đau ngực)? Thông tin chi tiết này rất quan trọng, giúp bác sĩ định hướng chẩn đoán.
Xét nghiệm quan trọng nhất để phát hiện hội chứng Wolff Parkinson White là Điện tâm đồ (ECG hay EKG). Đây là một xét nghiệm không xâm lấn, nhanh chóng và không đau. Các điện cực được dán lên da bạn (ở ngực, tay, chân) để ghi lại hoạt động điện của tim.
“
Trên điện tâm đồ của người mắc hội chứng Wolff Parkinson White, bác sĩ có thể thấy các dấu hiệu đặc trưng của việc tín hiệu điện đi qua đường dẫn truyền phụ, bao gồm:
Tuy nhiên, điện tâm đồ chuẩn chỉ ghi lại hoạt động điện của tim trong một thời điểm rất ngắn. Nếu các cơn nhịp nhanh xảy ra không thường xuyên, ECG lúc bạn đến khám có thể hoàn toàn bình thường (vì lúc đó tim đang đập ở nhịp bình thường, không đi qua đường tắt). Trong trường hợp này, bác sĩ có thể chỉ định thêm các xét nghiệm khác:
Xét nghiệm chuyên sâu nhất để chẩn đoán và đánh giá hội chứng Wolff Parkinson White là Thăm dò điện sinh lý (Electrophysiology Study – EP Study). Đây là một thủ thuật xâm lấn, được thực hiện trong phòng thí nghiệm điện sinh lý. Bác sĩ sẽ luồn các ống thông mỏng (catheter) qua tĩnh mạch ở bẹn vào tim. Các catheter này chứa các điện cực có khả năng ghi lại tín hiệu điện từ bên trong các buồng tim và gửi các xung điện nhỏ để kích thích tim.
Mục đích của EP Study là:
“
Kết quả của EP Study cung cấp thông tin rất chi tiết về “hành vi” của đường dẫn truyền phụ và nguy cơ của nó, giúp bác sĩ đưa ra quyết định điều trị tối ưu nhất cho bạn. Đây là xét nghiệm tiêu chuẩn vàng để đánh giá nguy cơ đột tử do hội chứng Wolff Parkinson White.
Đây có lẽ là câu hỏi khiến nhiều người lo lắng nhất khi được chẩn đoán mắc hội chứng Wolff Parkinson White. Và câu trả lời là: hội chứng Wolff Parkinson White có tiềm ẩn nguy cơ, nhưng mức độ nguy hiểm phụ thuộc vào nhiều yếu tố và hoàn toàn có thể kiểm soát được bằng các phương pháp điều trị hiện đại.
Nguy cơ phổ biến nhất mà người mắc hội chứng Wolff Parkinson White phải đối mặt là các cơn nhịp nhanh kịch phát trên thất (PSVT) tái phát. Như đã nói ở trên, các cơn này thường gây khó chịu, ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống (lo lắng, hạn chế hoạt động), nhưng thường không đe dọa tính mạng trừ khi tần số tim quá nhanh trong thời gian dài gây suy tim cấp hoặc có bệnh lý tim nền khác.
Tuy nhiên, nguy cơ đáng ngại nhất, dù hiếm gặp, là nguy cơ đột tử do tim. Điều này xảy ra khi người có hội chứng Wolff Parkinson White phát triển một loại rối loạn nhịp khác, đặc biệt là rung nhĩ (Atrial Fibrillation), cùng lúc với việc có đường dẫn truyền phụ có khả năng dẫn truyền tín hiệu rất nhanh.
Trong rung nhĩ, tâm nhĩ không co bóp hiệu quả mà chỉ “rung” lên một cách hỗn loạn với tần số rất cao (có thể lên tới 300-600 nhịp/phút). Ở người bình thường, nút nhĩ thất sẽ đóng vai trò “bộ lọc”, chỉ cho một phần nhỏ các tín hiệu hỗn loạn này đi xuống tâm thất, do đó tâm thất vẫn đập với tần số chấp nhận được (thường dưới 180-200 nhịp/phút) và vẫn duy trì chức năng bơm máu.
Nhưng ở người có hội chứng Wolff Parkinson White với đường dẫn truyền phụ “nhanh nhẹn”, tín hiệu hỗn loạn từ tâm nhĩ trong cơn rung nhĩ có thể đi thẳng xuống tâm thất qua con đường tắt này mà không bị nút nhĩ thất làm chậm lại. Điều này khiến tâm thất phải đập theo tần số cực nhanh của tâm nhĩ, có thể lên tới 300-400 nhịp/phút, thậm chí nhanh hơn. Khi tâm thất đập nhanh và hỗn loạn đến mức này, nó không còn khả năng bơm máu hiệu quả nữa. Đây là tình trạngrung thất (Ventricular Fibrillation), một dạng rối loạn nhịp nguy hiểm chết người nếu không được cấp cứu kịp thời, dẫn đến ngưng tim và đột tử.
“
Tỷ lệ đột tử ở người mắc hội chứng Wolff Parkinson White không triệu chứng là khá thấp (ước tính khoảng 0.1% mỗi năm). Tuy nhiên, nguy cơ này tăng lên đáng kể ở những người đã từng có triệu chứng (đặc biệt là ngất) hoặc những người mà kết quả thăm dò điện sinh lý cho thấy đường dẫn truyền phụ có khả năng dẫn truyền rất nhanh.
Theo Giáo sư Lê Văn Thành, một chuyên gia đầu ngành về loạn nhịp tim, “Không phải tất cả những người có hội chứng Wolff Parkinson White đều có nguy cơ đột tử cao. Việc đánh giá nguy cơ dựa trên triệu chứng lâm sàng và kết quả thăm dò điện sinh lý là cực kỳ quan trọng để quyết định chiến lược điều trị phù hợp.”
Chính vì nguy cơ tiềm ẩn này, việc chẩn đoán chính xác và đánh giá nguy cơ ở người mắc hội chứng Wolff Parkinson White là rất quan trọng để có thể đưa ra phương pháp điều trị dự phòng phù hợp, nhằm ngăn ngừa các biến cố nghiêm trọng.
Mục tiêu chính của việc điều trị hội chứng Wolff Parkinson White là kiểm soát các triệu chứng khó chịu do nhịp nhanh gây ra và quan trọng hơn là giảm thiểu nguy cơ đột tử do tim. Lựa chọn phương pháp điều trị phụ thuộc vào việc bạn có triệu chứng hay không, mức độ nghiêm trọng của triệu chứng, tuổi tác, sức khỏe tổng thể và kết quả đánh giá nguy cơ (đặc biệt là từ thăm dò điện sinh lý).
Có một số phương pháp điều trị chính cho hội chứng Wolff Parkinson White:
1. Theo dõi (Observation):
Nếu bạn mắc hội chứng Wolff Parkinson White nhưng hoàn toàn không có triệu chứng (hội chứng WPW không triệu chứng) và kết quả thăm dò điện sinh lý cho thấy đường dẫn truyền phụ có nguy cơ thấp (ví dụ, khả năng dẫn truyền chậm hoặc không có khả năng dẫn truyền nhanh trong rung nhĩ), bác sĩ có thể quyết định chỉ cần theo dõi định kỳ. Bạn vẫn cần đi khám bác sĩ chuyên khoa tim mạch theo lịch hẹn để kiểm tra lại tình trạng tim mạch và thảo luận về bất kỳ triệu chứng mới nào xuất hiện. Phương pháp này phù hợp cho những người có nguy cơ rất thấp và không bị ảnh hưởng bởi tình trạng này trong cuộc sống hàng ngày.
2. Sử dụng Thuốc (Medication):
Thuốc có thể được sử dụng để kiểm soát và ngăn ngừa các cơn nhịp nhanh ở những người có triệu chứng. Các loại thuốc chống loạn nhịp có tác dụng làm chậm dẫn truyền tín hiệu điện trong tim hoặc kéo dài thời gian hồi phục của các tế bào tim, từ đó ngăn chặn sự hình thành của vòng xoay tín hiệu gây nhịp nhanh.
Các nhóm thuốc có thể được sử dụng bao gồm:
“
Việc dùng thuốc cần có chỉ định và theo dõi chặt chẽ của bác sĩ chuyên khoa tim mạch, vì mỗi loại thuốc có cơ chế tác dụng, hiệu quả và tác dụng phụ khác nhau. Quan trọng là, một số loại thuốc phổ biến khác dùng để làm chậm nhịp tim (như chẹn beta, chẹn kênh canxi) có thể nguy hiểm ở người có hội chứng Wolff Parkinson White và rung nhĩ dẫn truyền nhanh qua đường phụ, vì chúng chỉ làm chậm nút nhĩ thất mà không ảnh hưởng đến đường phụ, khiến tín hiệu dồn hết vào đường phụ và làm tăng tốc độ dẫn truyền xuống thất, tăng nguy cơ rung thất. Do đó, việc tự ý dùng thuốc làm chậm nhịp tim khi chưa được chẩn đoán rõ ràng là rất nguy hiểm.
3. Đốt điện đường dẫn truyền phụ (Catheter Ablation):
Đây được coi là phương pháp điều trị triệt căn chính cho hội chứng Wolff Parkinson White và là lựa chọn ưu tiên cho hầu hết những người có triệu chứng hoặc có nguy cơ cao.
Thủ thuật này được thực hiện trong phòng thí nghiệm điện sinh lý, tương tự như thăm dò điện sinh lý. Sau khi đã xác định chính xác vị trí của đường dẫn truyền phụ, bác sĩ sẽ sử dụng năng lượng (thường là sóng tần số radio – nhiệt, hoặc đông lạnh – áp lạnh) để phá hủy một vùng mô rất nhỏ chứa đường dẫn truyền phụ đó. Việc này giống như việc “cắt đứt” hoặc “đốt cháy” con đường tắt bất thường.
“
Ưu điểm của đốt điện là:
Nhược điểm: Đây là một thủ thuật xâm lấn, có một số rủi ro nhất định mặc dù tỷ lệ biến chứng thấp (ví dụ: chảy máu, tụ máu ở chỗ luồn catheter, tổn thương mạch máu hoặc các cấu trúc tim khác, block tim cần đặt máy tạo nhịp – rất hiếm). Tỷ lệ tái phát (đường phụ hoạt động trở lại) cũng có thể xảy ra, đòi hỏi phải đốt điện lần nữa.
4. Phẫu thuật:
Phẫu thuật để cắt bỏ đường dẫn truyền phụ là một phương pháp cũ hơn và ngày nay rất ít được sử dụng cho hội chứng Wolff Parkinson White đơn thuần. Nó thường chỉ được cân nhắc trong các trường hợp rất hiếm gặp, ví dụ khi bệnh nhân cần phẫu thuật tim hở vì một lý do khác (như sửa chữa van tim) và đồng thời có hội chứng Wolff Parkinson White phức tạp mà đốt điện không thực hiện được hoặc thất bại.
Việc lựa chọn giữa thuốc và đốt điện, hay chỉ theo dõi, cần được thảo luận kỹ lưỡng với bác sĩ tim mạch chuyên khoa loạn nhịp. Đối với đa số bệnh nhân trẻ, có triệu chứng, đốt điện thường là lựa chọn tối ưu vì khả năng triệt căn cao và loại bỏ vĩnh viễn nguy cơ.
Sau khi được chẩn đoán mắc hội chứng Wolff Parkinson White, hoặc thậm chí sau khi đã được điều trị (như đốt điện), việc biết cách sống chung với tình trạng này là rất quan trọng để đảm bảo sức khỏe và chất lượng cuộc sống tốt nhất.
1. Tuân thủ điều trị và tái khám định kỳ:
Nếu bạn đang dùng thuốc, hãy uống đúng liều và đúng giờ theo chỉ định của bác sĩ. Đừng tự ý thay đổi liều lượng hay ngừng thuốc mà không hỏi ý kiến bác sĩ. Lịch tái khám định kỳ là cần thiết để bác sĩ đánh giá hiệu quả điều trị, theo dõi tác dụng phụ của thuốc (nếu có) và kiểm tra lại tình trạng tim mạch của bạn. Ngay cả sau khi đốt điện thành công, việc tái khám theo lịch hẹn vẫn quan trọng để đảm bảo đường dẫn truyền phụ không tái hoạt động.
2. Nhận biết và tránh các yếu tố khởi phát (nếu có):
Hãy chú ý xem các cơn nhịp nhanh của bạn thường xuất hiện khi nào và trong điều kiện nào. Liệu có phải sau khi uống cà phê, bia rượu, hút thuốc, thiếu ngủ, hoặc khi bạn đang căng thẳng? Một khi đã xác định được các yếu tố này, hãy cố gắng hạn chế hoặc tránh xa chúng. Điều này có thể giúp giảm tần suất và mức độ nghiêm trọng của các cơn nhịp nhanh.
3. Quản lý căng thẳng:
Căng thẳng là một yếu tố thường gặp có thể kích hoạt các cơn nhịp nhanh ở nhiều người, bao gồm cả người mắc hội chứng Wolff Parkinson White. Tìm kiếm các phương pháp giúp thư giãn và quản lý stress hiệu quả như yoga, thiền, tập thể dục nhẹ nhàng, nghe nhạc, đọc sách hoặc dành thời gian cho sở thích cá nhân.
4. Chế độ ăn uống lành mạnh và lối sống khoa học:
Duy trì một chế độ ăn cân bằng, giàu rau xanh, trái cây, ngũ cốc nguyên hạt và đạm ít béo. Hạn chế các thực phẩm chế biến sẵn, đồ ăn nhiều dầu mỡ, đường và muối. Ngủ đủ giấc là rất quan trọng đối với sức khỏe tim mạch nói chung. Tránh hút thuốc lá hoàn toàn. Hạn chế rượu bia và các chất kích thích khác.
5. Tập thể dục:
Hầu hết những người mắc hội chứng Wolff Parkinson White không triệu chứng hoặc đã được điều trị thành công bằng đốt điện có thể hoạt động thể chất và chơi thể thao bình thường. Tuy nhiên, nếu bạn vẫn còn triệu chứng hoặc có nguy cơ cao (chưa điều trị, đường phụ dẫn truyền nhanh), bạn cần thảo luận kỹ với bác sĩ tim mạch về mức độ hoạt động thể chất phù hợp. Trong một số trường hợp, bác sĩ có thể khuyến cáo hạn chế một số môn thể thao cường độ cao hoặc có tính cạnh tranh cho đến khi tình trạng được kiểm soát tốt hơn.
“
6. Nắm vững các bước xử lý khi lên cơn nhịp nhanh:
Nếu bạn vẫn có các cơn nhịp nhanh dù đã được điều trị, hãy trao đổi với bác sĩ về các biện pháp có thể tự thực hiện để cắt cơn tại nhà (nếu an toàn cho tình trạng của bạn). Một số biện pháp đơn giản như hít sâu và nín thở, ho mạnh, rặn (như khi đi tiêu) hoặc nhúng mặt vào nước lạnh có thể kích thích dây thần kinh phế vị và làm chậm nhịp tim trong cơn nhịp nhanh kịch phát trên thất. Tuy nhiên, không phải biện pháp nào cũng hiệu quả hoặc an toàn cho mọi người, đặc biệt nếu bạn có nguy cơ cao hoặc không chắc chắn về loại rối loạn nhịp mình đang mắc. Quan trọng nhất là biết khi nào cần tìm kiếm sự trợ giúp y tế ngay lập tức (ví dụ: cơn nhịp nhanh kéo dài, không cắt được, kèm theo đau ngực dữ dội, khó thở nhiều, choáng váng nặng hoặc ngất xỉu).
7. Thông báo cho nhân viên y tế về tình trạng của bạn:
Khi đến khám bác sĩ vì bất kỳ lý do gì, hãy luôn thông báo rằng bạn mắc hội chứng Wolff Parkinson White. Điều này đặc biệt quan trọng khi bạn cần phẫu thuật, làm các thủ thuật y tế hoặc được kê đơn thuốc mới, vì một số loại thuốc có thể ảnh hưởng đến tình trạng tim mạch của bạn.
8. Giáo dục bản thân và người thân:
Tìm hiểu kỹ về hội chứng Wolff Parkinson White và chia sẻ thông tin này với người thân, bạn bè sống cùng bạn. Họ cần biết các dấu hiệu của cơn nhịp nhanh, cách xử lý ban đầu (nếu có) và khi nào cần gọi cấp cứu.
Sống chung với hội chứng Wolff Parkinson White đòi hỏi sự chủ động của bản thân trong việc theo dõi sức khỏe, tuân thủ chỉ định y tế và duy trì lối sống lành mạnh. Với sự theo dõi và quản lý phù hợp, hầu hết những người mắc hội chứng này có thể sống một cuộc sống bình thường và khỏe mạnh.
Hội chứng Wolff Parkinson White là một bất thường bẩm sinh, vì vậy nó có thể xuất hiện ở mọi lứa tuổi, bao gồm cả trẻ em và trẻ sơ sinh. Việc chẩn đoán và quản lý hội chứng Wolff Parkinson White ở đối tượng này có một số điểm đặc thù.
Ở trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, triệu chứng của hội chứng Wolff Parkinson White có thể không rõ ràng như ở người lớn. Trẻ có thể quấy khóc bất thường, bỏ bú, thở nhanh, da xanh xao hoặc tím tái, ra mồ hôi nhiều, hoặc có biểu hiện mệt mỏi, lừ đừ không giải thích được. Những dấu hiệu này thường do cơn nhịp nhanh kéo dài làm tim bị suy yếu. Việc chẩn đoán thường dựa vào điện tâm đồ và đôi khi cần đến Holter ECG hoặc thăm dò điện sinh lý.
Ở trẻ lớn hơn, triệu chứng có thể giống với người lớn, với các cơn tim đập nhanh, hồi hộp, choáng váng. Tuy nhiên, trẻ có thể khó diễn tả chính xác cảm giác của mình.
Quản lý hội chứng Wolff Parkinson White ở trẻ em phụ thuộc vào triệu chứng và mức độ nguy cơ:
“
Việc chẩn đoán và điều trị hội chứng Wolff Parkinson White ở trẻ em đòi hỏi chuyên môn của bác sĩ tim mạch nhi và chuyên gia điện sinh lý nhi. Quyết định điều trị cần dựa trên sự cân bằng giữa nguy cơ của tình trạng bệnh, nguy cơ của thủ thuật/thuốc và tác động đến sự phát triển cũng như chất lượng cuộc sống của trẻ.
Việc phân biệt hội chứng Wolff Parkinson White với các loại rối loạn nhịp tim khác là rất quan trọng, vì phương pháp điều trị và tiên lượng có thể khác nhau đáng kể.
Hội chứng Wolff Parkinson White thường gây ra nhịp nhanh kịch phát trên thất (PSVT), nhưng không phải tất cả các trường hợp PSVT đều do hội chứng WPW. PSVT là một thuật ngữ chung chỉ các cơn nhịp nhanh có nguồn gốc từ tâm nhĩ hoặc nút nhĩ thất, thường có tần số tim nhanh đều (150-250 nhịp/phút) và khởi phát/kết thúc đột ngột. Các nguyên nhân khác của PSVT bao gồm:
Sự khác biệt chính trên điện tâm đồ giúp phân biệt hội chứng Wolff Parkinson White với các loại PSVT khác là sự hiện diện của sóng delta và khoảng PR ngắn trên ECG khi tim đập ở nhịp xoang bình thường. Khi lên cơn nhịp nhanh (PSVT), điện tâm đồ có thể có phức bộ QRS hẹp (nếu tín hiệu đi xuống đường bình thường và vòng lên đường phụ) hoặc rộng (nếu tín hiệu đi xuống đường phụ).
Một rối loạn nhịp nguy hiểm khác cần phân biệt là rung nhĩ. Như đã giải thích, rung nhĩ ở người bình thường thường dẫn đến nhịp tim không đều và không quá nhanh ở tâm thất nhờ “bộ lọc” nút nhĩ thất. Tuy nhiên, rung nhĩ ở người có hội chứng Wolff Parkinson White và đường phụ dẫn truyền nhanh có thể gây ra nhịp thất rất nhanh và không đều, có nguy cơ chuyển thành rung thất. ECG trong rung nhĩ có sóng P không rõ ràng, thay bằng các sóng rung nhĩ hỗn loạn, và phức bộ QRS thường không đều. Ở người có WPW và rung nhĩ dẫn truyền nhanh qua đường phụ, phức bộ QRS sẽ rất nhanh và có thể có hình dạng khác thường.
“
Việc chẩn đoán chính xác loại rối loạn nhịp và xác định nguyên nhân có phải là hội chứng Wolff Parkinson White hay không đòi hỏi kinh nghiệm và khả năng đọc điện tâm đồ của bác sĩ chuyên khoa tim mạch. Trong nhiều trường hợp, thăm dò điện sinh lý là cần thiết để làm sáng tỏ cơ chế gây rối loạn nhịp và đưa ra chẩn đoán cuối cùng.
Tại sao việc phát hiện và quản lý hội chứng Wolff Parkinson White lại quan trọng đến vậy? Bởi vì, mặc dù nhiều trường hợp có thể không gây triệu chứng hoặc chỉ gây khó chịu, hội chứng này lại tiềm ẩn nguy cơ gây ra các biến cố tim mạch nghiêm trọng, thậm chí đe dọa tính mạng, đặc biệt là nguy cơ đột tử.
Việc chẩn đoán sớm hội chứng Wolff Parkinson White cho phép các bác sĩ:
Tưởng tượng bạn đang lái xe trên một con đường cao tốc. Hội chứng Wolff Parkinson White giống như có một con đường tắt không kiểm soát dẫn thẳng vào khu dân cư đông đúc. Ban đầu, có thể nó không gây ra vấn đề gì, nhưng nếu tốc độ giao thông trên đường cao tốc (tín hiệu tim) tăng đột ngột và rất nhanh, con đường tắt này có thể biến thành mối nguy hiểm khôn lường, dẫn đến tai nạn nghiêm trọng (rung thất, đột tử). Việc chẩn đoán và điều trị sớm WPW giống như việc phát hiện ra con đường tắt nguy hiểm đó và xây dựng một rào chắn hoặc đóng cửa nó lại, đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người.
“Đừng chủ quan với các cơn tim đập nhanh bất thường,” Bác sĩ Nguyễn Văn An nhấn mạnh. “Đó có thể là tín hiệu cảnh báo của cơ thể. Việc đi khám sớm giúp chúng tôi xác định nguyên nhân chính xác và có phương án can thiệp kịp thời, hiệu quả.”
Đối với hội chứng Wolff Parkinson White, việc chẩn đoán sớm và quản lý tích cực, đặc biệt là bằng phương pháp đốt điện ở những trường hợp có chỉ định, đã thay đổi đáng kể tiên lượng cho bệnh nhân. Từ một tình trạng tiềm ẩn nguy cơ đáng sợ, nó trở thành một tình trạng có thể được kiểm soát và điều trị dứt điểm, giúp người bệnh quay trở lại cuộc sống bình thường mà không còn lo lắng về những cơn nhịp nhanh hay biến cố nghiêm trọng.
Nếu bạn hoặc người thân có các triệu chứng gợi ý rối loạn nhịp tim như tim đập nhanh, hồi hộp, choáng váng, ngất xỉu, đừng chần chừ. Hãy tìm kiếm sự tư vấn và thăm khám của bác sĩ chuyên khoa tim mạch để được chẩn đoán và có hướng xử lý kịp thời, giúp bạn hiểu rõ hơn về trái tim mình và bảo vệ sức khỏe của chính mình.
Hội chứng Wolff Parkinson White là một rối loạn về hệ thống dẫn truyền điện của tim, đặc trưng bởi sự hiện diện của một hoặc nhiều đường dẫn truyền phụ bất thường. Nó có thể gây ra các cơn nhịp nhanh kịch phát trên thất, biểu hiện bằng cảm giác tim đập nhanh, hồi hộp, choáng váng, thậm chí là ngất xỉu. Mặc dù phần lớn các cơn nhịp nhanh này không đe dọa tính mạng, hội chứng Wolff Parkinson White tiềm ẩn nguy cơ gây ra rối loạn nhịp nguy hiểm như rung thất và đột tử, đặc biệt là khi rung nhĩ xảy ra cùng lúc với đường dẫn truyền phụ có khả năng dẫn truyền nhanh.
Việc chẩn đoán hội chứng Wolff Parkinson White dựa vào các dấu hiệu đặc trưng trên điện tâm đồ (sóng delta, khoảng PR ngắn) và được xác định chính xác nhất thông qua thăm dò điện sinh lý tim.
Các phương pháp điều trị cho hội chứng Wolff Parkinson White bao gồm theo dõi, sử dụng thuốc chống loạn nhịp để kiểm soát triệu chứng, và đặc biệt là đốt điện catheter đường dẫn truyền phụ, phương pháp được xem là điều trị triệt căn và có tỷ lệ thành công cao. Lựa chọn điều trị phụ thuộc vào việc có triệu chứng hay không và mức độ nguy cơ của đường dẫn truyền phụ.
Sống chung với hội chứng Wolff Parkinson White đòi hỏi sự tuân thủ điều trị, tái khám định kỳ, nhận biết và tránh các yếu tố khởi phát, quản lý căng thẳng, duy trì lối sống lành mạnh và đặc biệt là biết cách xử lý khi có cơn nhịp nhanh và khi nào cần tìm kiếm sự trợ giúp y tế.
Hiểu rõ về hội chứng Wolff Parkinson White không chỉ giúp bạn bớt lo lắng mà còn trang bị kiến thức cần thiết để cùng bác sĩ đưa ra quyết định đúng đắn nhất cho sức khỏe tim mạch của mình. Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào hoặc nghi ngờ mình có các triệu chứng liên quan đến hội chứng Wolff Parkinson White, hãy chủ động tìm đến các cơ sở y tế uy tín để được thăm khám và tư vấn bởi các chuyên gia tim mạch. Sức khỏe của trái tim là vô cùng quý giá, đừng chờ đợi cho đến khi có vấn đề mới hành động.
Ý kiến của bạn
Tags
Tin liên quan
Tin đọc nhiều
Cùng chuyên mục
Đăng ký nhận tin tức của chúng tôi tại đây
Nhập email của bạn tại đây để nhận tin tức mới nhất của chúng tôi